Một vài cái cười, có khi tủm tỉm một cách độ lượng (Rác và yêu), có khi thâm thúy một cách khoái hoạt (Mưa ấm, Trong lòng hồ), có khi đánh đố một cách hư hư thực thực (Ba mét trên cầu vồng. Chàng bán mía)… Nhưng nhiều hơn là những chân dung con người, rất thời sự, xã hội, đồng thời lại rất riêng tư, đến mức gần như một ghi chép có tính lịch sử. Những lát cắt một đời người, Gia phả, Mùa khô đánh động điều gì đó nằm sâu trong phần không thể nguôi quên của cả một thời đại. Quá khứ dù có thế nào, cũng không thể thay thế được tương lai, nhưng tương lai cũng không an định được nếu con người không biết cách đối xử với quá khứ một cách trân trọng như lẽ ra phải thế. Còn tình yêu (Tre nở hoa, Sao la, Biển ơi xin đừng khóc…) đó là chốn nương náu cho con người hay chính là thứ mong manh nhất mà con người vẫn thường hay làm hỏng?