Thú vị, sâu sắc. Tôi không quan tâm đến những ý nghĩa sâu cay nào bên trong đó như người ta giới thiệu về tác phẩm châm biếm này. Khi đọc tác phẩm văn học tốt ta thấy rõ cái tài của tác giả chính là sự trải nghiệm, thấu hiểu, cảm xúc của chính tác giả hiển hiện ra trong câu chuyện. Một câu chuyện hết sức đơn giản, dễ hiểu, nhưng cảm xúc trong đó thật hay.
Dù sao mình thích nó kịch tính hơn, khó hiểu hơn cũng được. Vì vậy điều ấn tượng nhất là một số cảm xúc trong truyện. Sự cảm thương cho lũ gia cầm. Một nỗi buồn da diết khi bài Súc Vật Anh Quốc bị cấm hát. Điều thiêng liêng nhất khởi đầu cho tất cả lại bị phũ phàng ngắn cấm. Rồi sau này thỉnh thoảng chúng vẫn ngầm hát. Lũ gia cầm không hiểu gì được rõ ràng, mọi thắc mắc dễ dàng được xoa dịu bằng những lý lẽ luận biện này kia để khiến mọi điều thấy trước mắt là thế mà không phải thế. Là khi con Boxer tận tâm nhất, hy sinh nỗ lực tất cả vì đế chế mới nhưng khi sức cùng lực kiệt bị mang đi giết. Sự thật là vậy mà rồi cũng đổi trắng thay đen.
Còn những con lợn trong hình trông nó mới ác làm sao. Mình thích hình ảnh con đầu đàn đứng sau giật dây mọi thứ được xây dựng hình ảnh rất trầm lắng, trịnh trọng, nghiêm và bí ẩn không ra mặt.
Chẳng cần biết câu chuyện này châm biếm cái gì, đọc không thôi và không biết nguồn gốc tôi chắc hẳn người ta vẫn sẽ yêu thích câu chuyện. Người ta dễ dàng gặp những chuyện này ở nhiều nơi, đâu cần là phải vào một giai đoạn lịch sử nào đâu.
Otoada