Tôi đã rất băn khoăn có nên đi một mình đến thành phố Cusco, Peru, một nơi mà rất nhiều khách du lịch chia sẻ về các vụ cướp có vũ trang, tiền giả, bắt cóc và còn ở độ cao 3.399m khiến nhiều khách du lịch dễ bị choáng váng đầu óc và khó thở. Có những người còn kể cho tôi rằng họ bị nặng tới nỗi không đi đâu được, chứ mệt mỏi nằm ở khách sạn. Lúc tôi đến lại còn là mùa mưa tháng 11, thật quá nhiều điều bất tiện. Nhưng tôi vẫn rất mong muốn có một cuộc hành trình khám phá Núi Cầu Vồng bí ẩn nằm giữa dãy núi Andes hùng vĩ của Nam Mỹ. Sau nhiều ngày đắn đo, tôi - vốn là một con người yếu đuối, ít vận động, cuối cùng cũng quyết tâm phải tới Rainbow Mountain dù cho có thể sự cố nào đó sẽ xảy ra trên chặng đường dài 15km ở độ cao hơn 5.000 mét khiến nhiều người từ bỏ ngay khi mới chỉ đọc về nó, khiến một số khách du lịch phải bỏ cuộc giữa lưng chừng núi và không ít người phải dùng tới dụng cụ thở oxy cứu hộ khẩn cấp giữa lưng chừng núi. Tôi có thể gặp phải những sự cố như vậy, như thể mùa mưa ở Cusco thì đương nhiên sẽ hay phải mưa, rồi tôi sẽ phải chịu cái lạnh buốt giá trên hành trình lầy lội.
Tôi tới Cusco vào một buổi chiều bình yên, khách sạn là một căn nhà cổ không có thang máy, cô lễ tân giúp tôi cùng khiêng chiếc valy 20kg lên tầng 2, cầu thang bằng gỗ cũng không cao lắm, vậy mà tôi đã phải đứng thở dốc không nói nên lời. Sau đó còn bị chảy máu cam.
Ảnh: Khách sạn ở Cusco
Tôi liên tục uống trà coca ở khách sạn để tránh bị say độ cao. Người ta thường khuyên là nên ở Cusco vài ngày cho quen độ cao rồi hẵn đi leo núi, đi thăm những nơi cao hơn. Nhưng do không sắp xếp được, tôi đã khởi hành ngay tour Núi Cầu Vồng vào lúc 2 giờ đêm cùng ngày. Người lễ tân sẽ nhìn camera và báo tôi khi xe tới đón, trong lúc chờ cửa gỗ khách sạn được đóng kín, không nhìn ra ngoài được. Khi xe ô tô tới nhưng họ lại đỗ quá lên phía trên hơi xa, mà xe thì trông kín mít không bình thường, tôi lại nghĩ tới những bài báo bắt cóc, cướp giật nên không dám đi ra. Tôi nhờ anh lễ tân ra kiểm tra xem đúng xe du lịch không, còn tôi vẫn ở yên ở cửa khách sạn ngó người ra xem. Khi anh lễ tân khẳng định lại mấy lần đúng là xe du lịch tôi mới dám đi ra, lên xe 10-12 chỗ ngồi mà không có một khách nào, nhưng ngoài người lái xe lại thấy tận 2 người Peru, tôi thấy lạ nhưng không dám ho he gì chỉ ngồi im, đằng nào nếu có sao thì chạy cũng không thoát nữa rồi.
Trời tối đen không nhìn rõ hai bên đường nên tôi ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng thấy xe có dừng lại đón thêm khách. Ra là vậy. Sau gần 4 tiếng đồng hồ, tôi tỉnh giấc cũng là lúc cảnh vật lờ mờ hiện dần lên. Tôi đã ở giữa núi rừng Nam Mỹ rồi! Xe dừng lại trước một ngôi làng thưa thớt nhà cửa.
Nhóm có tôi và năm người khách nước ngoài hình như đều đến từ Mỹ, cùng với hai hướng dẫn viên người Peru. Nhiệt độ bấy giờ khoảng 10 độ C. Xung quanh không một bóng người. Chúng tôi vào một căn nhà nhỏ địa phương để dùng bữa sáng. Căn phòng nhỏ xây bằng đá kê vừa một chiếc bàn ăn dài cho hơn 10 người. Chiếc bàn được trải khăn thổ cẩm và bày biện các món ăn giản dị đặc trưng của vùng núi này. Mọi người đều ăn từ tốn và nói năng hết sức nhỏ nhẹ như thể sợ đánh thức một ai đó đang ngủ phòng bên thức dậy.
Dùng bữa sáng xong tôi bước chân ra ngoài cửa vươn vai, hít hơi dài rồi phòng tầm mắt một vòng tròn ngắm chào những đỉnh nủi phủ tuyết trắng. Tôi cảm giác như mình đang thực sự sống và thức dậy ở ngôi làng này. Ngay trước mắt, xa xa phía dưới chân căn nhà là bãi cỏ xanh với những con lạc đà Alpaca vẫn còn đang ngồi tựa vào nhau chờ đón bình minh.
Mới tới nơi, tôi thở phào nhẹ nhõm vì mình vẫn bình yên khi đứng ở độ cao 4.000 mét, lạnh run rẩy. Niềm vui chưa được bao lâu, đi được dăm bước chân, tôi thấy mệt kỳ lạ như thể một lần đã leo 12 tầng cầu thang.
Tôi quyết định phải thuê ngựa dù khá đắt đỏ. Trên quãng đường tới chỗ ngựa, cứ đi vài ba bước bước tôi lại phải đứng lại thở, khi tôi có tình đi nhanh và nhiều bước chân hơn tôi cảm thấy như mình đang cố hít vào những luồng không khí ít ỏi cuối cùng còn lại trên trái đất rồi sau đó tôi sẽ sớm kiệt lực mà chết. Tim tôi đập thình thịch, tức ngực, cơ thể không di chuyển nổi ngoài đứng dồn dập thở vào hít ra. Sau một lúc dường như sự sống trở lại, tôi cố lê lết bước đi cực kỳ chậm chạp. Người hướng dẫn viên chính sẽ dẫn mọi người đi trước và để hướng dẫn viên tên N ở lại đi cùng tôi chờ đón ngựa. Giờ tôi mới thấy lợi ích của 2 hướng dẫn viên. N cứ nhẹ nhàng tung tăng đi trước tôi một đoạn rồi ngồi lên một tảng đá, ngoái lại chờ tôi lờ dờ đi tới.
Sau nửa tiếng đồng hồ đi bộ và mòn mỏi chờ đợi, cuối cùng người dẫn ngựa đã tới, nhìn thấy từ xa tôi đã mừng suýt rơi nước mắt, như ở biển vớ được chiếc phao. Người dẫn ngựa không cho tôi lên ngựa ngay mà bắt đi bộ một đoạn nữa, hóa ra mỗi lần leo lên leo xuống phải tìm chỗ có đá cao để leo dễ dàng hơn, vậy mà tôi tưởng mình có thể leo phốc lên ngựa như xem trên phim cơ đấy.
Giờ tôi đã thoát khỏi cảm giác mệt mỏi khổ sở và ung dung ngồi trên mình ngựa. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được cưỡi một con vật, mất một lúc tôi mới hết sợ chòng chành và giữ được cân bằng dù người dẫn vẫn dắt ngựa. Trời đã rực sáng từ bao giờ. Những trảng cỏ rộm vàng màu nắng. Ở đây nắng đẹp lắm, tôi nhìn rõ những tia nắng mặt trời chấp chới soi rọi khắp các ngọn núi. Xung quanh vẫn lặng yên và khoáng đạt. Mà tôi sẽ không thể dùng chữ bình yên đặt cho nơi đây.
Ở đây tuyệt vời hơn thế. Bình yên có thể là ở một không gian yên tĩnh thật đẹp nhưng trong tim bạn thấy lắng đọng, trầm mặc. Bạn có thể thấy bình yên ở bất cứ đâu nếu phù hợp. Nhưng ở đây tôi đã bị choáng ngợp giữa khung cảnh bao la hùng vĩ, nơi mà một bức ảnh không thể nào lột tả hết được. Chưa ở đâu tôi có cảm giác lặng yên trước mắt mình mà trong tim là sự sôi nổi và vui tươi như vậy. Thật sự sự hùng vĩ bao la trong không gian ấy, cả hành trình này không thể lột tả được bằng những bức ảnh. Có lẽ flycam sẽ phần nào phản chiếu được nó rõ hơn nếu bạn có tìm xem trên mạng.
Thỉnh thoảng tôi cũng nói chuyện với N bằng tiếng Anh. Lúc N đi trước bắt kịp đoàn chính không còn ở đó, tôi cố thử dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với người dẫn ngựa. Bác ấy là thổ dân ở đó. Tôi cũng mới chỉ tự học vài câu trên mạng nên cũng không nói được nhiều. Có những lúc con ngựa cứ cố đi chệch ra khỏi đường chính để lao ra ven dốc cỏ, hay có đoạn gồ ghề nó lại nhún mình phi qua khiến người tôi như ngã ngửa ra đằng sau chới với, tôi sợ hãi nói tiếng Anh rồi trong tuyệt vọng kêu lên lo lắng: “Ca ba ồ, ca ba ồ” (là Caballo, nghĩa là “Con ngựa” trong tiếng Tây Ban Nha). Nếu con ngựa bỏ chạy thì chắc hẳn là tôi cứ thế mà ngã lăn xuống vực. Những lúc đấy chẳng có ai phiên dịch cho. Người dẫn ngựa cười và nói một tràng, tôi tự dịch ra là: “Yên tâm đi nó cứ thế thôi nhưng tôi sẽ chấn chỉnh được hết”.
Đoạn đường đi rất đẹp nhưng do tôi ngồi trên ngựa nên không chụp được nhiều ảnh. Đi một đoạn dài, tôi cũng bắt kịp đoàn của mình, thực ra ở độ cao này chắc chỉ có bác thổ dân là đi nhanh, còn các du khách khác dù không bị say độ cao nặng như tôi nhưng cũng phải đi từ từ và vẫn phải nghỉ dọc đường.
Khi đến chân đỉnh núi, du khách buộc phải xuống ngựa vì đoạn đường rất dốc. Lúc tôi đến nơi, N đã đứng chờ tôi ở chân núi, còn mọi người trong đoàn thì đều đã lên gần sát đỉnh núi rồi. Nhìn thì gần nhưng cũng mất 20 phút đi bộ. Sau 3 tiếng cưỡi ngựa, tôi cũng đã quen hơn với bầu không khí loãng, đi bộ được dài hơn một chút. Đến đoạn dốc nhất cuối cùng thực sự là rất mệt. Tôi cố gắng hết sức, đi được 5 bước chân lại đứng lại thở hổn hển. Tôi thấy ngại ngùng quá vì mình đã vừa đi ngựa, lại còn chậm trễ. Thật bất ngờ, mọi người trong đoàn chào đón tôi bằng những lời lẽ đầy khích lệ, họ reo lên khi tôi tới nơi. Vài người còn chạy ra đập tay chúc mừng, lúc ấy tôi cũng cảm thấy được an ủi, dù sao cũng không phải vì mình yếu đuối hơn mà là điều đáng xấu hổ.
Mọi người tụ họp lại nghe hướng dẫn viên giới thiệu một lúc, thì mọi người đi tiếp lên đỉnh cao hơn. Tôi phải ngồi lại nghỉ một lát.
Chỉ có mình đoàn tôi đi sớm từ 2 giờ đêm nên không gặp ai khác khác, các đoàn khác đa số sẽ khởi hành lúc 6 giờ từ Cusco, nên lúc chúng tôi từ đỉnh núi Cầu Vồng xuống thì các đoàn khác mới bắt đầu đến sát chân núi Cầu Vồng, lúc ấy khá nhộn nhịp đông vui. Nhưng tour đi sớm sẽ được tận hưởng trọn vẹn không gian yên tĩnh và không bị chen chúc khi ở trên đỉnh núi.
Sau khi lấy lại sức lực, tôi mới đi lên trên. Chỉ cách một đoạn rất ngắn thôi mà cái lạnh ập đến giữ dội, gió rít lên vun vút át cả tiếng người nói. Tôi thấy nghẹt thở ở độ cao hơn 5.000 mét.
Trước mắt tôi là dãy núi đầy sắc màu y hệt như trên những bức ảnh mà giờ đây tôi biết chắc rằng không phải vì kỹ thuật Photoshop. Những dãy núi thật lớn và thật xa vừa đủ tầm mắt để tạo nên khung cảnh kỳ vỹ. Xa xa hơn nữa là những ngọn nủi phủ đầy tuyết trắng. Rồi lại tiếp xa hơn nữa là dải mây trắng xốp bồng bềnh hòa dần từ màu tuyết trên nền trời xanh ngắt.
Tôi đã ở đó trước khung cảnh khiến bao du khách phải nghẹt thở kinh ngạc kể lại chuyến đi của họ, mà cũng từ đó tôi quyết định phải đi tới đây dù cho bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Nếu tôi sợ hãi chắc hẳn tôi đã bỏ lỡ một cơ hội may mắn của đời mình. Thật cảm ơn vì tôi đã không bị ngất, không phải dùng bình thở, không gặp cướp có vũ trang và trời đã xanh ngắt giữa một mùa mưa ở Peru.
Nếu không thử thì chúng ta không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra.
Otoada