Cậu bé cứ đi giữa âm thanh của gió và cái nắm tay của cha, tuyệt nhiên im lặng không nói lời nào. Anh cũng giữ im lặng, thỉnh thoảng anh lại mỉm cười nhìn xuống cậu con trai đang đi bên cạnh, bước chân mỗi lúc lại thoăn thoắt hơn. Khuôn mặt anh góc cạnh, làn da rám nắng phong trần dưới hàng chục năm sương gió của biển cả, mái tóc đen rẽ hai bên hơi dài và quăn, trông anh như một một con người khô khan đang chỉ dành trọn cuộc đời để nghĩ về những chuyến đi biển khắc nghiệt.... Điều vô giá đang nằm trong tay anh. Anh siết chặt bàn tay nhỏ xinh trong bàn tay chai sạn của mình, anh thầm nghĩ “Ta sẽ không bao giờ buông tay con trai ạ!”