Một câu chuyện buồn đã xảy ra từ lâu rồi nhưng luôn và mãi đè nặng lên tâm hồn của một người con. Ngày đó, Ludo cùng nhiều đứa trẻ trong làng đã mất cha trong một chuyến tàu. Nhưng tất cả mọi người cho rằng cha Luydo là “kẻ sát nhân”. Cậu không tin điều đó và không tin rằng chuyến tàu sẽ không bao giờ cập bến. Trong suốt thời thơ ấu Ludo có hai người bạn thân là chỗ dựa vững chắc. Nhưng rồi những người bạn ấy không thể ở bên nhau mãi mãi và giờ chỉ còn có Ludo trên bờ biển vắng lặng đang chờ đợi… Ludo rất sợ sóng và nước, rất sợ sự cô đơn và trống trải nhưng giờ đây Ludo đang đối mặt với những điều đó một cách đầy dũng cảm. Ludo đã chờ đợi suốt cả cuộc đời, chờ đợi tất cả những gì Ludo có trong cuộc đời này.
Tiểu thuyết Biển câm lặng
…Tặng cho Ludo của tôi một món quà gợi lại những kỷ niệm đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng đau xót. Có thể ta đã gợi lại những ký ức đầy tổn thương nhưng chắc cũng chẳng thể làm tăng thêm đau khổ. Cậu ấy đã quá đau buồn, một vết thương trong tâm hồn không bao giờ được thể hiện ra dù là “trong ý nghĩ”. Hãy để cho tôi được biết, được nói đến, được nhìn thấy giọt nước mắt thực sự của cậu. Ludo! Cậu hãy oà khóc, đừng cố kìm nén những giọt nước đang trào ra, như vậy sẽ đau đớn lắm. Dù gì thì tất cả đã trôi qua, quá khứ không thể đổi thay…
Cậu bé cứ đi giữa âm thanh của gió và cái nắm tay của cha, tuyệt nhiên im lặng không nói lời nào. Anh cũng giữ im lặng, thỉnh thoảng anh lại mỉm cười nhìn xuống cậu con trai đang đi bên cạnh, bước chân mỗi lúc lại thoăn thoắt hơn. Khuôn mặt anh góc cạnh, làn da rám nắng phong trần dưới hàng chục năm sương gió của biển cả, mái tóc đen rẽ hai bên hơi dài và quăn, trông anh như một một con người khô khan đang chỉ dành trọn cuộc đời để nghĩ về những chuyến đi biển khắc nghiệt.... Điều vô giá đang nằm trong tay anh. Anh siết chặt bàn tay nhỏ xinh trong bàn tay chai sạn của mình, anh thầm nghĩ “Ta sẽ không bao giờ buông tay con trai ạ!”